CHÚA
NHẬT XXVI QUANH NĂM - Năm C - Ngày 26/09/10
BÀI ĐỌC I Am 6: 1a. 4-7
“Các ngươi đã maê đắm và ca haut, giờ đây các ngươi bị lưu đày.”
Bài trích sách Tiên tri Amos.
Đây Chúa toàn năng phán:"Khốn cho các ngươi là những kẻ phú quý
ở Sion, và tự kiêu trên núi Samaria.
Các ngươi đã nằm ngủ trên giường ngà, mê đắm trên ghế dài: Ăn
chiên con trong đoàn và bê béo trong đàn: Và ca hát theo tiếng
đàn cầm thụ: Người ta nghĩ mình như Đavít, có những nhạc khí,
dùng chén lớn uống rượu, lấy dầu hảo hạng xức lên mình, và chẳng
thương hại gì đến nỗi băn khoăn của Giuse: Vì thế giờ đây họ
phải lưu đày: Những buổi yến tiệc của các kẻ buông tuồng se
không còn nữa.
Đó là Lời Chúa.
ĐÁP CA Tv. 145, 8-9a, 9bc-10.
Linh hồn tôi ơi, hãy ngợi khen Chúa.
1. Chúa là Đấng trả lại quyền lợi cho người bị ức, và ban cho
những người đói được cơm ăn, Thiên Chúa cứu gỡ những người tù
tội.
2. Thiên Chúa mở mắt những kẻ đui mù, Thiên Chúa giải thoát
những kẻ bị khòm lưng khuất phục, Thiên Chúa yêu qúy các bậc
hiền nhân. Thiên Chúa che chở những khách kiều cư.
3. Thiên Chúa nâng đỡ những người mồ côi qủa phụ, và làm rối
loạn đường nẻo đứa ác nhân. Thiên Chúa sẽ làm vua tới muôn đời,
Sion hỡi,Thiên Chúa của ngươi sẽ làm vua tự đời nầy sang đời
khác.
BÀI ĐỌC II 1 Tim 6, 11-16.
“Con hãy gìn giữ huấn lệnh cho tới ngày Chúa lại đến.”
Bài trích thư của Thánh Phaolô Tông đồ gởi cho Timôthêô.
Hỡi người của Thiên Chúa, hãy theo đuổi đức công chính, lòng đạo
hạnh, đức tin, đức ái, đức nhẫn nại, đức hiền lành. Con hãy
chiến đấu trong cuộc chiến đấu chính nghĩa của đức tin. Hãy cố
gắng đoạt lấy sự sống đời đời mà con đã được kêu gọi tới và cũng
vì đó, con đã mạnh dạn tuyên xưng đức tin trước mặt nhiều nhân
chứng. Cha chỉ thị cho con trước mặt Thiên Chúa, Đấng làm cho
muôn vật được sống, và trước mặt Đức Giêsu Kitô, Đấng đã làm
trước mặt Phongxiô Philatô lời tuyên xưng thẳng thắn, con hãy
giữ gìn huấn lệnh đó cho tinh tuyền và không thể trách được cho
tới ngày Chúa chúng ta là Đức Giêsu Kitô lại đến, mà đến thời đã
định, Đấng phúc lộc và quyền năng duy nhất sẽ tỏ ra, Người là
Thiên Chúa, Vua các vua và Chúa các chúa, Đấng độc nhất trường
sinh bất tử, Người ngự trong ánh sáng siêu phàm, không một ai
trong loài người đã xem thấy hay có thể xem thấy: Vinh dự và
quyền năng cho Người muôn đời. Amen.
Đó là Lời Chúa.
ALLELUIA Cf. Jn 1, 14 và 12b.
Alleluia, alleluia.- Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang
nghe, Chúa có lời ban sự sống đời đời.- Alleluia.
PHÚC ÂM Lc 16, 19-31.
“Ngươi dã được sự lành, còn Lazarô gặp toàn sự khốn khó.”
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng:"Có một
nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh
đình. Lại có một người hành khất tên là Lazarô, nằm bên cổng nhà
ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt
xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó
đến liếm ghẻ chốc của người ấy. Nhưng xẩy ra là người hành khất
đó chết và được các thiên thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà
phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hỏa ngục, phải chịu
cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đàng xa có Abraham
và Lazarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng: "Lạy Cha
Abraham, xin thương xót tôi và sai Lazarô nhúng đầu ngón tay vào
nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa
nầy". Abraham nói lại:"Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự
lành, còn Lazarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Lazarô được
an ủi ở chốn nầy, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các
ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ
muốn từ đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ
bên đó qua đây được". Người đó lại nói: "Đã vậy, tôi nài xin cha
sai Lazarô đến nhà cha tôi, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực
hình nầy". Abraham đáp rằng:"Chúng đã có Môisen và các tiên tri,
chúng hãy nghe các ngài". Người đó thưa: "Không đâu, lạy cha
Abraham! Nhưng nếu có ai trong cõi chết hiện về với họ, thì ắt
họ sẽ hối cải". Nhưng Abraham bảo người ấy: "Nếu chúng không
chịu nghe Abraham và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại
đi nữa, chúng cũng chẳng nghe đâu.”
Đó là Lời Chúa.
Suy Niệm:
Quy luật của sự sống
24-09-2010 3:04 pm
Tội của lão phú hộ là tội gì? Xem ra, lão chẳng làm gì nên tội.
Lão chẳng trộm cắp, cướp giật của ai; lão chẳng đánh đập hay
chửi mắng La-da-rô… Vậy tại sao lão lại sa vào chốn cực hình?
Hay là vì lão quá giàu? Giàu đâu phải là tội!
Thật ra, lão phú hộ phải sa hoả ngục không phải vì lão giàu có,
không phải vì lão đánh đập hay chửi mắng La-da-rô, mà chỉ vì lão
là người ích kỷ, chỉ chăm lo bản thân mình mà không quan tâm đến
người khác, chỉ biết thu tích cho riêng mình mà không biết chia
sẻ cho tha nhân. Tội của lão là tội ích kỷ và chính sự ích kỷ
nầy là nguyên nhân khiến sau nầy lão phải đau thương khốn đốn.
Quy luật của sự sống là có nhận có trao. Quy luật sống là mình
sống cho mọi người và mọi người sống cho mình. Nếu ai đi ra
ngoài quy luật đó là tự hại mình và tự chuốc lấy cái chết.
Trước hết, ta thử xem quy luật nầy được áp dụng trong phạm vi
nhỏ là cơ thể. Để duy trì sự sống cho thân thể, tất cả mọi thành
phần trong thân mình đều phải vận hành theo quy luật nhận và
trao.
Quả tim sau khi đã nhận máu thì liền bơm máu cho khắp châu thân,
nhờ đó toàn thân được sống và lớn mạnh. Nếu có ngày nào quả tim
tỏ ra ‘ích kỷ’, không chuyển máu nuôi toàn thân mà chỉ giữ lại
cho riêng mình, thì đó là ngày tận cùng của nó và cũng là ngày
hấp hối của toàn thân.
Hai lá phổi của chúng ta cũng thế. Phổi liên tục tiếp nhận dưỡng
khí và liên tục trao ban. Ngày nào phổi ‘tham lam’ cứ giữ khư
khư số lượng dưỡng khí đã nhận được mà không chịu phát ban, đó
là ngày tận số.
Nói chung, các cơ quan trong cơ thể muốn sống còn và phát triển
thì chúng phải tuân theo quy luật của sự sống là biết nhận và
biết trao.
Trên bình diện rộng lớn hơn, mỗi người chúng ta cũng là một tế
bào, một cơ quan (như phổi, như gan…) trong một thân thể lớn là
cộng đoàn mình đang sống, là tập thể mà chúng ta là thành phần
hay nói rộng hơn là một thành phần của cộng đồng nhân loại. Vì
thế, nếu mỗi chúng ta không trao ban chia sẻ những gì mình nhận
được cho cộng đồng xã hội, thì số phận chúng ta cũng thế thôi.
Có nhận, có trao là sống. Ngừng nhận, ngừng trao là chết.
Biết thế, nên khi cộng đồng quốc tế muốn trừng phạt một quốc gia
nào đó, để cho quốc gia đó kiệt quệ hoặc phá sản, thì cách hay
nhất là cô lập hoàn toàn quốc gia đó với các lân bang và với thế
giới, (không cho quốc gia đó xuất khẩu dầu thô ra ngoài để đổi
lấy thực phẩm và thuốc men chẳng hạn) thế là quốc gia đó sẽ lâm
nguy.
Lão phú hộ trong Tin Mừng hôm nay chưa hiểu được lẽ đời, chưa
hiểu được quy luật của sự sống là nhận và trao, nên lão chỉ biết
nhận, biết tận hưởng một cách ích kỷ mà không biết sớt chia cho
chàng La-da-rô khốn khổ bần cùng, do đó sau nầy lão phải lâm vào
cảnh đau thương khốn đốn.
Trong cuộc đời nầy, chúng ta đã nhận được rất nhiều thứ do người
khác cống hiến cho mình từ cơm ăn, áo mặc, nhà ở, xe đi, và rất
nhiều sản phẩm, dịch vụ khác… Ngoài ra lại còn được đón nhận vô
vàn ân huệ Thiên Chúa tuôn ban trong suốt cuộc đời… thì đến lượt
mình, chúng ta cũng phải cống hiến, phải biết trao ban cho người
khác. Có vay phải có trả, có nhận thì phải có trao. Người khác
đã phục vụ mình thì mình cũng phải biết phục vụ người khác.
Nếu chúng ta chỉ khư khư giữ lấy những ân huệ ấy cho riêng mình
mà không biết cống hiến chia sẻ cho nhau, thì có khác gì quả tim
không bơm máu, khác gì buồng phổi không chuyển trao dưỡng khí,
hay dạ dày không cung cấp dinh dưỡng… thì chúng ta cũng đang đi
vào vết xe của lão phú hộ, và chắc chắn mai sau sẽ cùng chịu
chung số phận với lão mà thôi.
LM Inhaxiô Trần Ngà
(Trích Web site: www.vietcatholichsydney.net)