Góc Buồn.

Kính họa: "Ba Mươi Tết Xứ Người"

của Ngọc-Bích

Lẽ loi riêng một góc buồn,
Tình Thơ chẳng đoái tâm hồn như tan!
Tên Tôi mờ loãng thời gian,
Vì sao Mail tới ? Mây ngàn mang theo?

Tình Thơ, Tôi vẫn hằng yêu,
Âm thầm nỗi nhớ nắng chiều xa xôi.
Cách chia chẳng thể ngỏ lời,
Chỉ thoang thoảng nhớ góc trời chân tim.

Người Thơ; Tôi đã quen tên,
Cớ sao xao lãng mà quên tâm thành!?
Chiều nay gió nhẹ khơi mành,
Đong đưa tình bút tô nhành khế cơm.

Một thời gối mõi, chân chồn,
Nghiệp binh khắp nẽo bảo tồn miền Nam.
Thân Tôi dáng vóc làng nhàng,
Da mang vệt nắng khi sang xứ này.

Giờ Tôi xin gởi gió mây,
Dòng Thơ thăm hỏi Sơn Tây ngút trời;
Quê Hương chốn đó xứ Người,
Có còn xanh ngắt vùng trời thơm hương!?

Joseph Duy-Tâm, 04-01-2008
==========================

Bài Xướng
Ba mươi Tết xứ người

Sáng nay mùng một, Tết buồn
Chỉ hiu hắt gió cho hồn nát tan
Nắng chiều tím cả không gian
Lòng tôi không héo mà tàn tạ theo

Phải chăng tôi vẫn thầm yêu
Chỉ riêng Em một buổi chiều xa xôi
Giã từ không nói thành lời
Êm đềm nước mắt chảy rồi vào tim

Tình Quê ai đặt được tên
Tự nhiên từ những con tim chân thành
Chỉ cần chút gió bên mành
Chút hương phảng phất qua cành khế cơm

Đủ làm xao xuyến bồn chồn
Làm ngây ngất những tâm hồn Việt Nam
Một con đò nhỏ nhẹ nhàng
Đủ gây nỗi nhớ ...hồi sang bên này

Mùa xuân từ cuối chân mây
Tình Quê gửi thoáng hương bay góc trời
Ba mươi Tết tại xứ người
Chao ôi là nhớ khung trời Quê Hương

Ngọc Bích