Hồn Quê

(Bài Xướng của Joseph Duy-Tâm)


Hồn Quê vẫn mãi trong tôi,
Câu hò, tiếng hát; du-hời ý thơ,
Âm-ba khi tỏ, khi mờ,
Sóng lòng thương-nhớ dật-dờ ngày đêm...!

Hồn Quê lãng-vãng bên thềm,
Dáng khua hơi gió; khơi rèm phòng loan.
Ầu-ơ Mẹ dỗ con ngoan;
Lời ru thoảng nhẹ trong màn sương khuya...!

Hồn Quên nhấc bổng đôi hia, (1)
Nương theo cánh gió… phân chia khối tình...!
Một phần ở lại Quê xinh;
Phần kia trao gởi “Con mình” tha hương....!

Hồn Quên: Tình Mẹ khôn lường,
Thương con tị-nạn bốn phương đất trời...!
Hồn Quê của Mẹ rối bời,
Tấm thân tan-nát thốt lời chẳng nên...!

Hồn Quê; mãi kiếp oan-khiên,
Bởi bầy độc Đảng; thay phiên cống Tàu...!
Bán rừng, bán biển làm giàu,
Mặc dân đói-rách, khổ-đau tơi-bời...!

Hồn Quê; tất-tả biển khơi,
Tìm con oan-khuất; chôn đời biển sâu...!
Hồn Quê, Mẹ hỏi vì đâu;
Dân Nam tan-tác, cúi đầu nhục thân...!?

Joseph Duy-Tâm,10-06-2006
--------------------------------------------------

GHI CHÚ:
 (1). Đôi Hia: Là đôi Hài của các ki
u n.

 =============================

 

Hồn Quê Máu Thịt Của Tôi
(Bài họa của Trường-Giang)
 
Hồn quê máu thịt của tôi,
Quyện vào bài hát nghìn lời nên thơ…!
Chung linh, tú khí; không mờ,
Ngất trời rực-rỡ màu cờ, sáng đêm…!         

Lắng nghe lời Mẹ trước thềm,
Gác-Đằng chưa trọn bên rèm Phòng Loan.
Trong ngoài nức tiếng khôn-ngoan,
Quyết không giở thói lăng-loàn sớm khuya…!

Tan-hoang vì mũ, vì hia,
Đông, Tây đành-đoạn rẽ chia chữ tình…!
Quê nhภmất hết đẹp xinh,
Người đi mang nặng khối tình đồng hương…!

Lấy chi đong, đếm, cân, lường…?
Nỗi đau chia-cắt, bi-thương ngập trời...!
Lòng quê lai-láng bời-bời...
Nhục vì mất Nước, bĩ thời xui nên…!!

Cả Dân-Tộc chịu oan-khiên,
Tài-nguyên cả Nước gom đem hiến Tàu...
Hoàng-Sa, Bản-Giốc đẹp giàu,
Toàn Dân nay chịu thương-đau bời-bời…!!

Nhớ ngày vượt vạn trùng-khơi,
Triệu thân giภtrẻ vùi đời vực-sâu…!
Tự-do đâu ?? Hạnh-phúc đâu ?
Hồn Quê đến bạc mái đầu bản-thân..!

TRƯỜNG GIANG, 28/06/2006


====================================

Hồn Quê Giờ Ở Chốn Nào Hỡi Anh ?
(Họa nguyên vận bài thơ của tác giả Duy Tâm)
 
Hồn Quê mãi-mãi trong tôi,
Và trong cả những đoạn đời ấu-thơ…!
Trăng, Sao; khi tỏ khi mờ…
Trong tôi nỗi nhớ vô-bờ ngày đêm…!

Hồn Quê lãng-đãng bên thềm;
Và bên song cửa, bên đèn Phụng-Loan…!
Như người vợ trẻ hiền ngoan;
Chờ chàng chinh-chiến băng ngàn dặm khuya…!

Hồn Quê sóng bước đôi hia,,
Người chinh-phu trẻ; sẻ chia mối tình…!
Người đi; chiếc bóng xinh-xinh;
Người đi; trĩu nặng bóng hình Quê-Hương…!

Hồn Quê vượt biển khôn lường…
Mông-mênh sóng lướt đại-dương dưới trời…!
Nhẹ như sợi tóc rối bời;
Mỏng-manh như sợi tơ trời cho nên...!

Hồn Quê và nỗi oan-khiên;
Chất-chồng nghiêng-ngã, niềm riêng con tầu…!
Chở theo; cả những sang giàu…
Chở theo; cả những niềm đau bời-bời…!

Hồn Quê vượt sóng trùng-khơi;
Mang theo sầu-hận chôn vùi biển sâu…!
Ngày nay dù khắp nơi đâu;
Hồn Quê vẫn thắm; mãi màu tình than…!
........................................................................
Năm châu, bốn biển, sóng trào…
Hồn Quê; giờ ở chốn nào hỡi Anh…???

Ngọc-Bích, 02-07-2006.