Lạc Lối Địa Đàng

Gia Đ́nh con,
Là Mái Ấm Vườn Địa Đàng.
T́nh Mẹ Cha,
Là hoa trái Chúa thương ban.
Trao tặng con,
Làm hành trang đi vào đời.
T́nh thương Cha,
Dơi theo con khắp chốn, nơi...
T́nh yêu Mẹ,
Ấp ủ con lớn thành người!

Khi tấm bé,
Con là hương thơm Dạ Lư;
Hồn trinh trong,
Tựa nhánh Huệ; đẹp tuyệt vời!
Nh́n dáng con,
Mẹ Cha vui sướng khôn nguôi!

Khi vừa lớn,
Con chập chững bước vào đời;
Tuổi mười ba (13),
Con gặp kiếp sống nổi trôi,
Khởi chuyến đi,
Con rơi vào biển trùng khơi...!
Ḷng Mẹ Cha,
Ngày đêm sợ lo, bồi hồi;
Nguyện Chúa thương,
Cho con đến chốn, đến nơi.
Chúa nhận lời,
Con gặp được Thế Giới mới;
Con bàng-hoàng...!
Và tâm hồn con thay đổi...!?
 

Đường con đi,
Đường trần, xa hoa, gấp vội...
Cuộc sống mới,
Cuộc sống làm con chơi vơi;
Con đổi đời,
Và con lạc lối Địa Đàng...!?

Có bao giờ,
Con suy nghĩ: Chim có tổ,
Chồn có hang,
Con có Mái Ấm Địa Đàng;
Và dâng lời,
Cảm tạ Hồng Ân Chúa thương ban...!?

Joseph Duy-Tâm

Bankstown, Australia 29-09-1996