Bài viết này tôi viết thể theo lời yêu cầu của một vài người bạn
cùng tham dự Khóa 1 Cursillo cách đây 10 năm trên đồi Dundas,
Sydney. Tôi nói: “Thể theo lời yêu cầu...” là v́ tôi thường
không muốn nói về ḿnh; nhất là những cảm xúc riêng tư... bởi v́
những cảm xúc... theo tôi nghĩ đôi khi chỉ là nhất thời. Nhưng
v́ t́nh bạn và cũng v́ để gợi nhớ lại: “Những giây phút ban đầu
gặp gỡ ấy, ngàn năm chưa dễ mấy ai quên!”. Nên tôi xin chia sẻ
một vài cảm nghiệm của tôi về ba ngày dự khóa và hành tŕnh cuộc
sống ngày thứ tư trong 10 năm vừa qua của tôi. Xin cảm ơn các
bạn và nhất là anh P.V.T đă thôi thúc tôi trong việc này.
Number “Ten” là một con số đối với quan niệm người Tây Phương
nói chung, có nghĩa là xấu, là không tốt, là không hoàn hảo...
Nhưng với người Á Đông có lẽ khác hơn. Riêng với tôi, nó chỉ là
một con số theo thứ tự b́nh thường. Tuy nhiên, khi tôi ngồi suy
nghĩ lại, th́ con số 10 quả là con số có rất nhiều kỷ niệm đối
với đời tôi. Vui cũng có mà buồn cũng có và biến cố nào cũng khá
quan trọng trong cuộc sống của tôi. Nhưng trong phạm vi bài chia
sẻ này không cho phép tôi nói dong dài, mà chỉ đề cập đến kỷ
niệm 10 năm được tham dự vào gia đ́nh Cursillo mà thôi.
Trưa hôm ấy, một buổi trưa mùa Xuân xứ Úc, vào khoảng tháng 9
hay tháng 10/1991 ǵ đó (v́ tôi không c̣n nhớ rơ). Tôi đang nằm
nghỉ trưa, bỗng có tiếng điện thoại reo. Tôi vội nhắc ống nghe,
và bên kia đầu dây có tiếng nói cất lên: “Hello! Chào anh
Chuyên, anh chị và các cháu có khỏe không?” Th́ ra là Cha Thạnh.
Tôi vội trả lời: “Thưa Cha, chúng con và các cháu đều khỏe, cám
ơn Cha. Cha có khỏe không?” Sau vài phút ân cần thăm hỏi về cuộc
sống gia đ́nh của chúng tôi nơi đất Úc mới chỉ được trên dưới
hai tháng, Cha bắt đầu đặt vấn đề với tôi: “Cha muốn mời anh chị
tham dự hai Khóa Tĩnh Huấn 1 và 2 Cursillo sẽ được tổ chức vào
đầu năm 1992 (khoảng tháng 2 hay 3). Anh chị nghĩ sao”? Sau một
phút suy nghĩ “tĩnh huấn...” chắc là tốt cho phần tâm linh của
ḿnh. Và tôi đă trả lời Cha Thạnh: “Vâng thưa Cha, cám ơn Cha đă
cho phép chúng con có cơ hội được tham dự”.
Tôi lên đường tham dự khóa cùng với ông anh vợ. Chúng tôi xuất
phát từ Berkley Wollongong vào khoảng 4 giờ chiều, anh tôi lái
xe theo đường 45, khi hết đường Stacey rẽ trái sang Hume Highway
rồi đến ngă tư đường Hume Highway và Chapel Road + Rookwood (nối
dài) th́ trời chập choạng tối. Anh tôi dừng xe lại ngay trên
đường Rookwood Road, tức đường 45 mà không hay biết. Anh bảo
tôi:
"Chú xuống xe hỏi đường về hướng Dundas xem sao."
Tôi vâng lời làm theo. Nhưng chẳng ai qua lại, các quán đều đă
đóng cửa, xe cộ qua lại rất nhiều nhưng lái như bay. Highway mà!
Kể lại vấn đề này cũng quê thật! Anh tôi mặc dù đă đến Úc hơn 10
năm, đi nhiều nơi nhiều chỗ nhưng đi về hướng Dundas trên con
đường số 45 quả là vùng xa lạ và mới mẻ. Hơn nữa trời đă lạng
quạng tối, lạc là phải! Mà thực ra đâu có lạc? Đây cũng là một
kỷ niệm ngày dự Khóa.
Chúng tôi đă đến Dundas trước giờ khai Khóa. Các Cha Linh Hướng,
Ban Điều hành và các anh chị Trợ Tá đón tiếp như thế nào, chắc
tất cả chúng ta ai nấy đều đă hiểu... V́ khóa nào hầu như cũng
dược diễn tả giông giống nhau “mười phân vẹn mười”... Kỹ thuật
của Phong Trào mà! Khỏi cần phải kể lại.
Thế rồi, từng phút và từng phút, lời Chúa lần lần thấm sâu vào
tâm hồn tôi qua các bài Nguyện Gẫm, Suy Niệm, Rollos... Rồi đến
những giây phút xúc cảm từ trong nhà nguyện đi ra, sau giờ chầu
Thánh Thể Cộng đồng... Tôi vốn người cứng ḷng, ít khi khơi được
hạt châu rơi xuống. Thế nhưng, trên đường đi từ nhà nguyện về
tới pḥng ăn, với bài hát “Kinh Hoà B́nh” kèm theo những h́nh
ảnh khẩn khoản khổ sở... h́nh như tôi đă nhỏ lệ...Ngày Đức Tin
đă trôi qua. Tôi về pḥng đọc lại “những cánh thư t́nh không
biên giới” tôi tự hỏi: “Tại sao, v́ đâu???”
Cuối ngày Đức Ái, tôi lại một lần nữa bị quay cuồng và ngỡ ngàng
trước khung cảnh bữa tiệc Agapé lung linh và huyền nhiệm! Lời
hát: “Thầy yêu chúng con lời ai nói cho cùng...” xoáy sâu vào
tận đáy ḷng tôi. Thật ra lời hát này thường lắm, và tôi cũng đă
được hát rất nhiều lần. V́ tôi vốn cũng đă là một ca viên lâu
đời từ thời c̣n hát tiếng La tinh tận miền Bắc Việt Nam khi c̣n
là thiếu nhi cơ mà.
Chưa hết, chén rượu mà Thầy Chí Thánh chiêu đăi tôi trong bữa
tiệc Agapé chiều thứ Bảy hôm ấy đă làm tôi choáng váng, nửa
tỉnh nửa say. Tôi vốn dĩ không thích uống rượu, ngay cả bia cũng
vậy. Dại đến thế là cùng! Đêm ấy, tôi mơ mơ màng màng trong giấc
điệp, mặc dù nằm bên cạnh tôi có hai cây đàn Violon ḥa tấu nghe
rất là hấp dẫn; bên này ḥ th́ bên kia hứ... Cứ thế tiếp tục
thâu đêm cho tới giờ Magnanita. Thực ra cái giây phút linh
thiêng Magnanita ấy nào ai có hay bao giờ? Tôi măi mơ màng trong
giấc điệp th́:
“Nghe thoảng đâu đây tiếng vọng Thiên Đàng,
Tiếng hát dịu êm, gọi gồn tôi đi hoang...”
Khi đó, không biết tôi tỉnh hay tôi mê? H́nh như tôi đă nhổm đầu
dậy hé mắt nh́n xung quanh và:
“Ḱa hoa muôn sắc, muôn mầu ánh sáng.
Bồi hồi bừng tỉnh; Chúa đi ngang...”
Tôi thấy mập mờ đoàn người đă đi qua và tất cả khóa sinh ai nấy
c̣n đang ngủ say. Tôi nằm xuống và nhắm mắt ngủ lại... Thế rồi
lại một lần nữa:
“Nghe thoảng đâu đây tiếng vọng Thiên Đàng,
Tôi tỉnh, Tôi mê? Đoàn người thấp thoáng.
Nhẹ bước vang ca lời chào buổi sáng.
Hồn tôi đổi mới đón Xuân sang...”
Vâng, hồn tôi đă thật sự đổi mới. Và hương Xuân đă len lén đi
vào hồn tôi. Tôi th́ thầm một ḿnh:
“Ôi mùa Xuân! Cửa ngơ Thiên Đàng.”
Tôi cảm nghiệm như thế, và:
“Tôi lặng nh́n, muôn hoa, ngàn ánh sáng...
Ḱa Chúa đến, hồn tôi bỗng bàng hoàng!”
Chúa đă đến với tôi, nhưng tôi cảm thấy ḿnh bé mọn. Tôi có là
chi mà Chúa đă thân chinh đến thăm. Tôi lại th́ thầm với Chúa:
“Thân lạy Chúa, phận con nào xứng đáng!
Ôm hôn Chúa mà hồn con hoang mang”.
Tôi hoang mang thực sự và người tôi cứ đờ ra. Tôi tự hỏi: Tôi
phải làm ǵ để đáp lại t́nh Chúa đă yêu tôi, v́ tôi là kẻ tội
lỗi, ươn hèn, thấp kém... Tôi đă cố gắng lấy hết can đảm để thân
thưa cùng Chúa rằng:
“Chúa ơi! Chúa thương con thật vô vàn,
con biết lấy chi đáp đền cho xứng đáng!?”
Và tôi hứa với Ngài:
“Con quyết từ đây theo Chúa về Thiên Đàng,
mang theo anh em; cùng hưởng mùa Xuân sang.
Mùa Xuân hạnh phúc, mùa Xuân của thiên đàng”.
Kể từ sau những giây phút linh thiêng sáng sớm hôm ấy, tôi cảm
thấy tâm hồn nhẹ nhơm, bay bổng. Lửa yêu thương rực cháy trong
ḷng tôi. Tôi nh́n mọi người đều là anh em, là h́nh ảnh Thầy Chí
Thánh, là ánh sáng mùa Xuân của cuộc đời... Xin thưa thật với
quư Cha Linh Hướng và anh chị em Cursillistas điều này:
“Từ dạo tôi đến với Cursillo,
Hồn tôi ngây ngất tợ trong mơ,
Nghe như tiếng Chúa luôn mời gọi,
Hỡi con hăy đến để tôn thờ”.
Vâng, thưa quư Cha và Quư Anh Chị, mỗi lần ngắm nh́n thánh ảnh
Thầy Chí Thánh trong những dịp đi trợ tá, chầu Thánh thể, hay
tham dự những buổi Ultreya, tôi cảm thấy như Chúa luôn mời gọi
tôi hăy đến và thực thi ư Ngài. Nhưng tôi vốn là kẻ hèn mọn, tội
lỗi lại lắm đau khổ, tôi phải làm sao đây, sẽ làm được những ǵ?
“Và tôi bừng tỉnh vội thân thưa,
Lạy Chúa, nay con đến để nương nhờ.
Xin giữ ǵn con khỏi thờ ơ.
Đời con gian khó đầy đau khồ,
Luôn trông cậy t́nh Chúa vô bờ!”
Tôi đă thật sự phó thác đời sống ḿnh cho Chúa. Tôi đă cố gắng
hết sức trong mọi công việc theo khả năng Chúa ban. Từ công việc
gia đ́nh cho đến ngoài xă hội. Tôi lăn xả vào các việc tông đồ
của Giáo Đoàn, Cộng Đồng, các Phong Trào Đoàn thể... Tôi đă cố
gắng hết sức để hoàn thành trách nhiệm được trao phó... và:
“Từ đó hồn tôi được thảnh thơi,
Ngày đêm ca khen một Chúa thôi.
Ôi t́nh Chúa dâng cao vời vợi;
Đẹp làm sao Đấng con trông đợi!
Rồi tôi khẩn khoản với Thầy:
“Xin cho con trọn đời chiêm ngắm;
Chỉ ḿnh Chúa làm hồn con say đắm.
Chỉ có Chúa cho hồn con êm ấm
Và chỉ có Chúa cứu con khỏi biển khổ trầm luân.
Thân lạy Chúa, Người T́nh con muôn năm!”
Tôi đă nhận Chúa là Người T́nh. V́ thế, bất cứ nơi đâu, khi nào,
ngày hoặc đêm... nhất là mỗi khi rước Thánh Thể Chúa, tôi đều
chỉ cầu nguyện với Ngài: “Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa đă ngự vào
linh hồn con. Xin Chúa làm chủ ḷng con, trái tim con, ư nghĩ
của con. Xin cho con được trọn vẹn thuộc về Chúa và đừng bao giờ
để con xúc phạm đến Chúa và phải xa ĺa Ngài...”
Những giây phút gần gũi Thầy ấy, tôi cảm thấy tâm hồn ḿnh rất
b́nh an và tôi nhủ thầm:
“Bao xa là cơi Thiên Đàng,
Mà tôi cứ măi lang thang đi t́m.
Ngồi lặng nh́n đáy con tim,
Thiên đàng trong đó đi t́m đâu xa.
Tâm trinh đền thờ ngôi Cha,
Ngôi Con cùng với Ngôi Ba Thánh thần.
Ba Ngôi ban phát hồng ân,
Giúp ta thoát kiếp phong trần bon chen.
Yêu thương mọi kẻ sang hèn,
Cùng nhau hợp tiếng ngợi khen Chúa trời.
Nơi Ngài là chốn nghỉ ngơi,
Khi ta gánh nặng, tả tơi cậy Ngài.
Hiền thục cơ nghiệp Thiên Thai,
Tâm ḥa nên chính con Ngài dấu yêu.
Khi v́ công chính... mạng liều.
Xót thương; thương xót... Con yêu của Ngài!
Tinh thần nghèo khó cho ai?
Cho ai là chính cho Ngài ta yêu.
Tâm hồn trong trắng mỹ miều,
Thiên Đàng trong đó đáng yêu dường nào!”
Tôi măi ngụp lặn trong t́nh Chúa và thân thưa với Ngài:
“Con là chim bé nhỏ,
Chúa là khung trời rộng.
Con xin được bay bổng,
Trong t́nh Chúa mênh mông!”
Và tôi khẩn khoản hơn:
“Xin cho con luôn là nụ hồng,
Để mang niềm vui cho cuộc sống.
Xin cho con yêu Chúa thắm nồng,
Và tỏa hương hoa chín tầng không.”
Chúa đă đáp trả lời xin khẩn khoản của tôi và tôi đă dốc toàn
lực, quên ăn, quên ngủ... để hoạch định những phương án, chương
tŕnh... để đem Chúa, đem Mẹ đến với tha nhân,. với các gia đ́nh
Công Giáo trong Cộng Đồng. Tôi thầm nghĩ, không có một h́nh ảnh
nào đẹp và cảm động hơn khi ta nh́n thấy một gia đ́nh gồm có ông
bà, Cha mẹ, con cháu, sau bữa cơm chiều, đă quy tụ lại trước bàn
thờ gia đ́nh, rồi cùng dâng lên những lời kinh, tiếng hát cảm tạ
và tri ân... Để tôn vinh Chúa và Mẹ Maria sau một ngày làm việc,
học hành vất vả mệt nhọc. Giây phút cầu nguyện đó cũng chính là
lúc mọi người trong gia đ́nh có cơ hội gặp gỡ, chia sẻ cảm thông
nhau, làm tăng hạnh phúc gia đ́nh, góp phần thánh hóa môi trường
sống hiện tại; nơi mà Thánh ư Chúa quan pḥng đă gởi chúng ta
đến đây, để làm dậy men Đức Tin Kitô Giáo, trong một xă hội tuy
văn minh, tiến bộ vượt bực về phương diện khoa học kỹ thuật;
nhưng lại thoái hóa về phẩm cách con người, trong một cuộc sống
mà đa số đă lao vào những cách sống phù phiếm, xa hoa, trụy lạc
vô luân, làm băng hoại thiên tính: “Nhân chi sơ tính bản thiện”.
mà Thiên Chúa đă ban cho con người từ khi Ngài tạo dựng nên
chúng ta, khiến xă hội ngày càng trở nên phức tạp, làm cho Giáo
Hội và các nhà lănh đạo chân chính các quốc gia trên thế giới
phải điên đầu lo ngại!
Mơ ước việc tông đồ trong hành tŕnh cuộc sống "Ngày Thứ Tư" của
tôi là thế đó. Nhưng thưa qúy Cha và quư Anh Chị. Mơ ước của
tôi, chỉ là những ước mơ mà thôi. Tôi đă không hoàn thành được
những ǵ ḿnh mong muốn. Không những thế, lại c̣n phải gánh chịu
rất nhiều những sự hiểu lầm...
Để tóm kết cho phần chia sẻ này, tôi thân ái gởi đến quư Cha
Linh Hướng và toàn thể Anh Chị Em Cursillistas những ư niệm của
tôi về "Ngày Thứ Tư" như sau:
“Ngày ThứTtư"; Những ngày c̣n lại.
Những ngày rất dài...
Những ngày quặn nỗi khổ đôi bờ vai.
Tôi đă sống cho ngày đó,
Với những ưu tư, miệt mài t́m lẽ sống;
Cho tôi, cho người, cho nhân quần quanh tôi.
Để tất cả sống trong yêu thương...
T́nh yêu của Chúa Trời.
Tôi đă vắt hồn tôi,
Vâng, tôi đă vắt hồn tôi để t́m ư...
Và sẵn sàng cho đi những nghĩ suy...
Với ước mong đem lại nguồn vui,
Cho những ai đau thương và khổ lụy!
Nhưng đường tôi đi,
Gập ghềnh, sỏi đá và chông gai.
Tôi quằn quại, thất chí...
Buông xuôi và bỏ cuộc!
Nhưng rồi, tôi chợt nghĩ;
Tôi nào có là chi. Phải chăng chỉ là cát bụi?!
Tôi quay về nhủ ḷng:
Mẹ là nguồn cậy trông.
Qua Mẹ, với Me; tôi sẽ được Chúa bồng trên tay."
Và niềm vui đă trở lại với tôi. Bởi tôi quan niệm rằng:
“Thấm thoát thoi đưa một kiếp người.
Trần truồng, tay trắng lúc chào đời.
Lớn lên, dong duỗi khắp muôn nơi.
Vui buồn, tranh đua suốt cuộc đời.
Thấm thoát thoi đưa một kiếp người.
Trường thọ chăng nữa cũng trăm thôi.
Đua tranh chi lắm thân thêm khổ!?
Đơn sơ, phó thác... nụ cười tươi.
Thấm thoát thoi đưa một kiếp người,
Nào ai có biết được tuổi đời?
Ra đi... trẻ già là ư Chúa.
Sao không sẵn sàng sống an vui?
Thấm thoát thoi đưa một kiếp người,
Mẹ cha nuôi dưỡng xác thân tôi,
Chúa thương tô điểm hồn hương sắc.
thỏa thuê ơn thánh đẹp tuyệt vời.
Thấm thoát thoi đưa mộ kiếp người,
Sẵn sàng lắng nghe Chúa gọi mời.
Lễ vật dâng Ngài: "Hoa Ơn Thánh."
Ngài đón tôi về phúc ngàn đời!”
Để kết luận bài chia sẻ này, xin quư Cha và Quư Anh Chị cùng hát
với tôi khúc hát sau đây:
“Đơn sơ phó thác,
Con dâng Chúa kiếp sống con đây.
Xin Chúa giữ ǵn, và chở che như con mắt Ngài...”
Joseph Duy Tâm Đêm 04-03-2002