Anh đến thăm em... một buổi chiều,
Làn mây trôi nhẹ, gió hiu-hiu,
Anh khẽ nâng tay... làn da em mát dịu;
Ngước mắt nhìn... Em nhận nụ hôn yêu!
Anh đến thăm em... một buổi chiều,
Mưa phùn lất-phất, ướt vai em,
Tim anh se lạnh, thương em thêm.
Em có biết tình ta thật êm-đềm!?
Anh đến thăm em... một buổi chiều,
Gió lộng; vai em vương làn tóc rối,
Tay anh vuốt nhẹ, tim bồi-hồi ...
Em nũng-nịu..."Chờ anh lâu quá thôi!"
Anh đến thăm em... một buổi chiều,
Gặp em ngồi lặng; ngó đăm-chiêu...
Bồi-hồi anh hỏi: "Nhìn chi vậy?"
Ngây-thơ em bảo:"Nhìn cánh diều!"
Anh đến thăm em... một buổi chiều,
Chợt thấy em soi gương bên song cửa,
Anh khẽ cợt em:"Thấy chi không vậy?"
Thẹn-thùng em không nói; má hây-hây!
Anh đến thăm em... một buổi chiều,
Gặp em nắn-nót vần thơ dại;
Anh đùa:"Em viết thơ cho ai...?"
Em hờn trả lời:"Ai viết cho Ai...!?"
Joseph Duy-Tâm