Những Nét Thơ T́nh
(Xướng Họa)
Tâm Khúc:
Nhạc Phạm Quang Ngọc với tiếng hát Đ́nh Nguyên

 

Joseph Duy Tâm kính hoạ:

 

Cắt nghiă làm sao...khi đă yêu !?

Dáng  Em tha thướt tợ mây chiều.

Lời Em dịu ngọt, không phai nhạt .

Chớ để đời nhau phải hắt hiu !

 

Joseph Duy Tâm kính hoạ:

 

Anh ước có ngày Ḿnh ghé vai,

Cùng nhau sánh bước con đường dài.

Hoa cười, ngọc thốt… không hờn giận;

Măi măi đan tay Ai với Ai !


  

Joseph Duy Tâm kính kính hoạ:

 

Trăng hỡi, Trăng ơi, ghẹo nữa thôi ?

Bao nhiêu Trăng xế đă qua rồi.

Người đi…Ta nhớ Người năo ruột,

Gặp gỡ duyên Người… khó nhạt phôi !

 

Joseph Duy Tâm kính hoạ:

 

Dẫu biết là Em đă lấy chồng,

Nhưng T́nh tinh khiết...! Có hay không?

Khi yêu…Ta giữ t́nh hoa nở,

Đẹp tựa trái tim đượm đoá hồng!

 

Joseph Duy Tâm kính hoạ:

 

Ước được gặp Em… điều Anh mong nhất,

Mơ đón đưa nàng; những tháng ngày gần.

Mến gởi nụ hôn…ru hồn trong gió,

Thương trao dáng ngọc…d́u gót quanh sân

 

Joseph Duy Tâm kính hoạ:

 

Anh muốn trao Em vần thơ tuyệt đẹp,

Cho Em vui và măi nhớ không quên.

Để ngày đêm Em thầm thỉ gọi tên;

Yêu Dấu hỡi, không bao giờ tan vỡ!

 

Joseph Duy Tâm kính hoạ:

 

Cần chi phải biết tuổi cô nàng,

Dáng ngọc vụt ngang… đă nặng mang;

Thiếu vắng bóng Em, sầu quẽ quạnh;

Hương Thơ dấu ái quyện làn sương !

 

Joseph Duy Tâm kính hoạ:

 

Em vụt đến rồi đi ! Em có biết;

Để thương và nhung nhớ…bởi v́ đâu!?

Anh thương Em… Bởi đă phải ḷng nhau.

Rồi mong tiếng Thơ… từ xa vọng lại…!

 

Joseph Duy Tâm kính hoạ:

 

Anh đă yêu Em tới điếng người;

Và luôn nhung nhớ… khó ngoai nguôi.

Yêu Em…dâng trót t́nh thương mến;

Và măi yêu Em đến trọn đời !

 

Joseph Duy Tâm kính hoạ:

 

“Người Yêu” Tôi ở phương Đông,

Tôi đây măi nhớ, hoài trông dáng Người.

T́nh Yêu là T́nh bởi Trời…

Cho Tôi kề cận, rong chơi cùng nàng!

 

******************

Những Nét Thư T́nh

 

Cắt nghiă làm sao...khi đă yêu !?

Dáng  Em tha thướt tợ mây chiều.

Lời Em dịu ngọt, không phai nhạt ?

Chớ để đời nhau phải hắt hiu !

=*=

Anh ước có ngày Ḿnh ghé vai,

Cùng nhau sánh bước con đường dài.

Hoa cười, ngọc thốt… không hờn giận;

Măi măi đan tay Ai với Ai !

=*=

Trăng hỡi, Trăng ơi, ghẹo nữa thôi ?

Bao nhiêu Trăng xế đă qua rồi.

Người đi…Ta nhớ Người đau ruột,

Gặp gỡ duyên Người… khó nhạt phôi !

=*=

Dẫu biết là Em đă lấy chồng,

Nhưng T́nh tinh khiết...! Có hay không?

Khi yêu…Ta giữ t́nh hoa nở,

Đẹp Trái Tim Thơ… tợ đoá Hồng!

=*=

Ước được gặp Em… điều Anh mong nhất,

Mơ đón đưa nàng; những tháng ngày gần.

Mến gởi nụ hôn…ru hồn trong gió,

Thương trao dáng ngọc…d́u gót quanh sân.

=*=

Anh muốn trao Em vần thơ tuyệt đẹp,

Cho Em vui và măi nhớ không quên.

Để ngày đêm Em thầm thỉ gọi tên;

Yêu Dấu hỡi, không bao giờ tan vỡ!

=*=

Cần chi phải biết tuổi cô nàng,

Dáng ngọc vụt ngang… đă nặng mang;

Thiếu vắng bóng Em, sầu quẽ quạnh;

Hương  Thơ  dấu ái quyện làn sương !

=*=

Em vụt đến rồi đi ! Em có biết;

Để thương và nhung nhớ…bởi v́ đâu!?

Anh thương Em… Bởi đă phải ḷng nhau.

Rồi mong tiếng Thơ… từ xa vọng lại…!

=*=

Anh đă yêu Em tới điếng người;

Và luôn nhung nhớ… khó ngoai nguôi.

Yêu Em…dâng trót t́nh thương mến;

Và măi yêu Em đến trọn đời !

=*=

“Người Yêu” Tôi ở phương Đông,

Tôi đây măi nhớ, hoài trông dáng Người.

T́nh Yêu là T́nh bởi Trời…

Cho Tôi kề cận, rong chơi cùng nàng!

 

Joseph Duy Tâm

05-10-2008