Thơ Là Hơi Thở
Thơ là hơi thở, là nhịp đập của con tim;
Trời ban; để Ta yêu người và yêu Mình…!
Hơi thở lịm tắt khi con tim ngừng đập. Thế là hết
Thơ…!
Thơ hết là Ta chết, và Thơ chỉ còn là hương Thơ vần
quyện
quang mộ phần “Người Yêu Thơ”…!!!
Thơ là hơi thở đời Tôi,
Không Thơ, Tôi cảm như đời hư vô!
Cuộc trần, đen trắng; xô bồ…
Khi buồn, Tôi trút vào Thơ; giãi sầu!
Thơ Tôi, nét vẽ muôn mầu;
Có thương, có nhớ, có sầu, có vui…
Thương ai, vẽ nét ngọt bùi;
Nhớ ai, vẽ nét bùi ngùi ngóng trông.
Sầu buồn, vẽ nét chơi rong…
Khi vui, vẽ nét cõi lòng hân hoan…!!!
Tình Thơ, trao gởi tơ màng;
Cho người tình mộng, muôn vàn thương yêu!
Joseph Duy Tâm, 16-10-2014