T́nh Yêu Ơi ! Người Ở Đâu?
(Nơi Tha Hương, Nhạc LM.Mộng-Huỳnh.
Casĩ: Hoàng-Kim và Tuấn Khoa)
T́nh Yêu ơi !
Người ở đâu...
Âm thanh vang vọng trái tim sầu,
Từ người trẻ, mang niềm đau mất Nước;
Mất Niềm-Tin khi lớn lên với mộng ước:
Ai dẫn đường, t́m đâu lời yêu thương,
Để vươn lên, không lạc lối Thiên-Đường!?
Này bạn hỡi nh́n
v́ sao chỉ hướng,
Hăy đến mà xem một Danh Vương;
Bởi v́ yêu Ngài từ bỏ Thiên-Đường,
Và sinh ra giữa cánh đồng hoang-lạnh!
Không khăn, không áo, thân buốt-giá thâu canh!
Mới chào đời, đă mang thân phận lẫn-tránh;
Cũng mất Quê Hương, mất sự an-lành !!!
Nhưng nơi Ngài
chính là cứu-cánh,
Đấng Cứu-Tinh, Vua muôn vàn Thần-Thánh,
Ngài chính là T́nh-Yêu, là Con Đường trọn-lành!
Nơi Ngài, không có đấu-tranh,
Nhưng là vị-tha, bác-ái, kiến-tạo ḥa-b́nh.
Lời Ngài là Ánh Sáng b́nh-minh,
Soi đường những ai khao-khát sự công-chính,
Sống khó nghèo và giữ ḷng trung-trinh,
Luôn vang ca những điệp-khúc ân-t́nh:
Con mến Chúa, yêu người như yêu ḿnh,
Và khắc-ghi trong tim một bóng h́nh:
Giêsu: ‘’Thiên-Chúa T́nh-Yêu’’; Vị Cứu-Tinh!
Joseph Duy Tâm