YÊU THẦM

Joseph Duy-Tâm cảm họa bài
"Tiếng Khóc Đêm Tân Hôn"
của cố Nữ Sĩ Tương Đàm

Kính mời Qúy Vị nhàn lăm để kính nhớ hương hồn Lăo Thi Bá Hà Thượng Nhân

(Nhạc nền: Thu Khúc 1: Nhạc Đông Hải với tiếng hát Trần Đạt)


Thơ hay th́ thật là hay,
Người xưa đă mất, tỏ bày với ai !?
Lặng im theo tháng năm dài,
Có chăng hạnh ngộ tuyền đài mai sau ?



H1/10
Bạn t́nh hỡi. Hỡi bạn t́nh ơi ?
Vạn nẻo xa xăm vốn nghẹn lời,
Mưa gió đơn côi, Tôi tẻ lạnh,
Khói sương cô-quạnh, Bạn xa khơi.
Hồ Gươm sóng gợn nghe thương tiếc,
Hà Nội mây vần thấy tả tơi.
Cất bước Em đi, không trở lại,
Ngậm ngùi tôi đợi...Ngóng kêu Trời !

H2/10
Ngậm ngùi đứng ngóng một phương trời,
Cố nín, nhưng rồi khóc hỡi ơi !
Duyên nợ không thành, ta xót phận,
Ái ân chẳng đến, bạn im lời.
Nụ Hồng tan-tác, sao gom được ?
Cánh Bướm tả tơi...! Chẳng thể vời !
T́nh sử chúng ḿnh ...Ai viết lại;
Giọt sầu vương đọng, tím bờ môi !?

H3/10
Người Tôi thương mến đă xa vời,
Ngơ ngẩn nh́n gương chẳng muốn soi !
Ước nguyện t́nh duyên theo gió cuốn
Mơi mong đôi lứa thoáng mây trôi .
Vành môi quyến rũ khôn che lấp,
Ánh mắt mơ-màng khó xóa bôi !
"Song Hỉ" không thành, Anh lỗi hẹn,
Lê thân phiêu lăng để quên đời .

H4/10
"Sắt Cầm" dang-dở thế đành thôi,
Mộng ước đôi ta... chẳng sánh đôi,
Em trót theo chồng... như góa phụ,
Anh đành xỏa tóc mặc đường ngôi .
T́nh như cánh gió, bay ngang dọc,
Đời giống làn mây, cuốn ngược xuôi.
Duyên lỡ dẫu buồn...! Đừng thái qúa !
Em đi, đă để khổ cho Người !

H5/10
Em bước theo chồng, bỏ lại Tôi,
Sao mà nhung nhớ qúa Em ơi !?
Yêu thầm! Tiếc nuối làm ǵ nhỉ ?
Dấu vụng! Thôi đành chỉ thế thôi !
Chớ nhắc thời gian nơi Bạch-Hổ;
Gợi chi giây phút chốn Thiên-Thai !?
Anh nào dám sánh như Kim-Trọng,
Yêu dại như Anh có mấy ai !?

H6/10
Tôi đă thầm yêu để khổ đau,
Người ơi có hiểu; hiểu cho nhau?
Làm sao vá lại tim tan nát;
Để khỏi vương mang giọt lệ sầu !?
Em đến rồi đi như chiếc bóng,
Anh về thương nhớ với cô lâu!
Trăng ơi, trăng hỡi ta ghen đó,
Người ấy đi rồi, trăng trốn đâu?

H7/10
Tôi đă thầm yêu...gặp bẽ bàng !
Bài thơ t́nh sử sớm Thu sang,
Đam mê lỡ trót...! Ai thương cảm ?
Quyến luyến thôi đành bạn dở -dang!
Đă biết gái trai; chung một hội,
V́ sao hai đứa tách đôi đàng !?
T́nh ơi ! Ta chịu tang T́nh đó,
T́nh có v́ Ta cũng để tang !?

H8/10
Ta chịu để tang một chuyện t́nh,
Chờ ngày hội ngộ kiếp lai sinh,
Em ngồi chăm chút mươi gị huệ,
Anh đứng trang hoàng một bức tranh.
Em vẫn nhớ hoài câu tiết hạnh,
Anh nào quên được chữ thanh danh.
Ước mơ Ḿnh sẽ muôn ngh́n kiếp;
Sống trọn bên Em chỉ có anh !


H9/10
Em hẹn chờ Anh ? Sẽ có anh.
Chúng ḿnh t́m lại ánh trăng thanh.
Em ngân tiếng hát... ngân khe-khẽ,
Anh lướt phím đàn thoáng mỏng manh.
Đêm đă qua đi, trời rực nắng,
Ngày c̣n trở lại....gió khơi mành.
T́nh duyên dang-dỡ...t́nh trong sáng,
Phận số tươi mầu ánh sáng xanh !

H10/10
Em hỡi đừng quên, chớ khóc thầm !
Đời vui v́ cái nghĩa tri âm.
Duyên ta thuần khiết... không sai trái,
Thơ phú đoan trinh... chẳng có lầm.
Một áng thương trao, duyên phận lỡ;
Mười bài mến gửi mối t́nh câm !
Cho dù Ḿnh chẳng chung chăn gối,
Người ấy vẫn hoài ngự đáy tâm !!!

Australia 12-01-2006
Joseph Duy-Tâm.

 

TIẾNG KHÓC ĐÊM TÂN HÔN

Bài xướng của cố Nữ Sĩ Tương Đàm


X1/10-
Bạn ḷng ơi ! Hỡi bạn ḷng ơi !
Non nước xa xăm chớ ngại lời
Trăm nẻo gió mưa, trăm nẻo lạnh
Vạn trùng sương khói, vạn trùng khơi
Ḍng Hương nghẹn sóng thương run rẩy
Đỉnh Ngự phai vàng nhớ tả tơi
Em bước lên thuyền trông trở lại
Anh đi biền biệt một phương trời

X2/10-
Trời thấu cho chăng ? Trời hỡi Trời ?
Cắn răng vẫn bật khóc anh ơi !
Đường đời bỗng rẽ làm hai lối
Giấy trắng không lưu lại nửa lời !
Chim cũ sớm hôm c̣n ríu rít
Người xưa gang tấc đă xa vời !
Vô t́nh giở đọc trang t́nh sử
Càng bẽ bàng thêm má với môi

X3/10-
Môi, má, chao ! Son phấn vẽ vời
Gương treo giờ biết để ai soi ?
Xây bao nhiêu mộng, xây trên cát
Nói một lời yêu, nói chẳng trôi !
Đă trót sinh vào hàng ngọc bội
Đành cam chuốc lấy nợ kim bôi !
Mừng em mới tủi cho em chứ
Đang lúc bơ vơ giữa chợ đời !

X4/10-
Đời nếu như là mộng ảo thôi
Trăm năm đừng có chuyện chung đôi
Lấy chồng để trở thành sương phụ
Thà thác mong làm có Mă-Ngôi (1)
Có hẹn chi mô mà trách ngược ?
Chẳng giằng lấy được để buông xuôi !
Đêm nay hoa chúc kinh hoàng quá
Mắt mở nh́n đâu cũng tưởng Người !
 

(1) Có lẽ chỗ này tác giả lầm Mă-Ngôi là nơi Dương Quư Phi phải tự sát để vừa ḷng ba quân,với cỏ Ngu Mỹ-Nhân trên bờ sông Ô Giang.
 

X5/10-
Người ấy là chồng, chồng của tôi ?
Trớ trêu đến thế đấy trời ơi !
Mưa sa, sao lại mưa sa nhỉ ?
Mực cạn, đành như mực cạn thôi !
Áo lộng quấn tay : Cầu Bạch Hổ (2)
Tóc đùa che nắng : Núi Thiên Thai (3)
Thúy Kiều c̣n được hầu Kim Trọng
Em cứ là em, vợ của ai !

 

(2) Bấy giờ chúng tôi c̣n mặc quốc phục. Lúc về
chơi Huế đứng trên cầu Bạch Hổ, tà áo dài của hai người thường quấn lấy tay nhau.
(3) Những lần đi chơi núi Thiên-Thai, nàng thường xơa tóc và nói đùa để che nắng cho tôi.

 

X6/110-
Ai đă từng yêu, từng khổ đau
Đọc nhau ắt hẳn cũng thương nhau.
Nếu như diệt được con tim héo
Th́ có phiền chi ngọn bút sầu ?
Tóc bạc chờ ngày chôn mệnh phụ
Trăng vàng lọt sổ tủi cô lâu !
Ơi trăng ! ghen với trăng vàng đó
Trăng thấy người ta yêu ở đâu ?


X7/10-
Đâu biết ngày nay phận bẽ bàng
Bài Son-Nê cũ lúc thu sang (Sonnet)
Ngẫm thương cảm lại ngầm thương cảm
Im dở dang mà nói dở dang !
Nam nữ mới hay t́nh một hội
Đông tây rơ thiệt lụy đôi đàng !
Ắc-ve ! tôi để tang ông đó (Arvers)
Ai có v́ tôi chịu để tang ?

X8/10-
Chịu để tang cho một mối t́nh
Luân hồi nếu thiệt có lai sinh
Em ngồi đan áo bên sân thóc
Anh đứng nh́n con dưới mái tranh
Đêm ngắn khoe hoài thơ Lư Đỗ
Ngày dài quên lửng chuyện công danh.
Từ nay cho đến muôn vàn kiếp
Em chỉ là em của một anh !

X9/10-
Anh hẹn đi anh ! Anh, anh, anh !
Kỷ niệm ùa về gọi thất thanh
Nỗi nhớ nhung này dâng khắc khoải
Chút hơi hướng cũ rải mong manh
Tĩnh-Tâm sen rũ tàn trong nắng
Thiên-Mụ chuông ngân vẳng trước mành
Chợt tỉnh bồi hồi, trời sắp sáng
Trêu nhau đến cả ngọn đèn xanh !

X10/10-
Xanh ngắt đèn xanh, tủi khóc thầm
Hại nhau v́ cái nghĩa tri âm
Thơ văn thuở trước thôi đành lỡ
Thương nhớ giờ đây trót đă lầm !
Một chữ khuyên tṛn, mười chữ hận
Mười bài khép lệch, một bài câm !
Đă không quấn quít bên nhau được
Sao nỡ làm anh phải khổ tâm ?

Tương Đàm