Con xin dâng Mẹ ngàn hoa bé nhỏ,
Với những hy-sinh cuộc đời thắm đỏ;
Gian-lao, lận-đận,
khổ đau tợ bó Hồng.
Mẹ ơi, Mẹ là chốn con cậy-trông.
Đời con phiêu-bạt, nổi trôi bềnh-bồng...!
Thuở bé thơ, tâm-hồn con non-dại;
Con yêu Mẹ, ánh mắt nh́n êm-ái,
Và dâng Mẹ đời con
tợ đóa Lài.
Đă bao lần, đời con gặp chông-gai;
Thuở mười hai, sống trong niềm đau chia cắt!
Quê-Hương chinh-chiến con đành bỏ lại;
Cùng gia-đ́nh di Nam t́m tương lai.
Bao nhọc-nhằn chồng chất tháng năm dài!
Con dâng Mẹ đời con;
đóa Hồng gai.
Mẹ ơi! Qúa khứ, hiện tại, tương lai...
Quê-Hương con chả lẽ đau-thương măi;
Và Dân-Tộc không t́m thấy tương-lai!?
Đất Nước của con, đồng lúa trăi dài,
Mà sao muôn người sống trong khổ-ải.
Đất Nước của con rừng vàng, biển bạc,
Mà sao người-người sống trong xơ-xác !?
Con nhớ rồi Mẹ ơi, bom đạn cày nát...
Quốc-tế vô thần, tràn vô ào-ạt;
Và Dân-Tộc con lâm vào cảnh bi-đát!
Triệu người nằm xuống, trăm ngàn trôi-dạt,
Trăm ngàn hành-khất, trăm ngàn bị ngục-thất;
Và bao triệu người sống đời phiêu-bạt !!!
Con lênh-đênh giữa ḍng đời chua-chát,
Luôn cậy-trông Mẹ với t́nh yêu chất-ngất!
Và
dâng Mẹ đời con tợ Hướng Dương!
Mẹ ơi! Mẹ là Nguồn Suối T́nh Thương.
Mẹ rơ biết đời con lắm đoạn-trường!
Hơn một lần, con xa-ĺa Quê-Hương,
Tâm-tư gợi nhớ khắp mọi nẽo đường;
Mong Cha, nhớ Mẹ...ḷng ngập vấn-vương!
Con ra đi để lại bao người thương,
Ngày về... c̣n xa lắm, biết đâu lường?
Con dâng Mẹ đời
Pensé màu tím buồn!
Mẹ ơi! Mẹ là chốn con hy-vọng...
Xin giúp con thoát cảnh sống long-đong,
Để con được an-vui trên đất khách,
Và luôn-luôn sống cuộc đời thanh-bạch!
Sẵn-sàng chấp-nhận cuộc sống đời lữ-khách;
Đủ can-đảm chịu mọi thử-thách ḍng đời,
Để mai ngày được sống cuộc sống an-vui.
Con dâng Mẹ đời
con, xanh Hy-Vọng...
Sống bên Mẹ thỏa dạ con ước mong!!!
Joseph Duy-Tâm