Nhạc nền:
"Nhớ Măi Xuân Ninh"
Sáng tác: Minh Linh Sơn
Tôi về thăm lại Quê xưa,
Đường ngang lối dọc nước đưa theo ḍng.
Đầu nguồn sông nước Kalong;
Đến G̣ Bác Báu chảy ṿng hai bên.
Ḍng Nam, đôi bến đỗ thuyền;
Bến Mô, Bến Núi, Đầm Tiên cuối ḍng.
Trở về Ḍng Bắc qua Đông;
Bến Đ̣, nước cạn chảy ṿng Xan Lan
Làng tôi có dốc Thác Hàn,
Có đồi Bến Núi: Gia Trang
(1)
ngàn đời!
(1): Nghiă Trang)
Nơi đây Tôi đă một thời,
Ṿng quanh lửa trại giữa trời canh thâu,
Bên chân Đền Thánh
(2)
nhiệm mầu; (2): Đền Thánh
Vincenté)
Vinh Sơn uy dũng dưới bầu trăng sao.
Giữa làng có tháp chuông cao,
Thánh Đường sừng sửng vươn vào trong mây!
Làng Tôi xanh ngát rừng cây;
Hàng Xoan, Nhăn, Mít, rẫy đầy lũy tre.
Xuân về trắng xóa hoa Lê,
Trai thanh, gái lịch tỉ tê trao t́nh.
Cuối Xuân, đại Lễ Phục Sinh,
Trẻ già, khăn áo cung nghinh tưng bừng.
Hè sang trai gái vui mừng,
Tung tăng đua hái hoa dưng
(dâng)
Đức Bà.
Nguyện Đường thánh thót tiếng ca;
Du dương như thể Ngai Ṭa Thiên Thai!
Thu về dịu mát hồn ai,
Lá Bàng lả chă u hoài trong sương.
Trung Thu rộn ră phố phường,
Đoàn Lân múa hát, t́m phương nhận qùa.
Làng gần cho đến xóm xa,
Gái trai lũ lượt tuống ra khắp đường.
Trăng Thu toả sáng muôn phương,
Ru hồn trai gái trao thương người t́nh.
Đông về Lễ Hội linh đ́nh;
Nhà nhà mừng Chúa Giáng Sinh tưng bừng.
Quanh năm sống thoả ung dung,
Trải bao thế hệ vui chung tháng ngày...
V́ sao Tôi bỏ chốn này;
V́ sao Tôi phải tháng ngày tha hương!?
Tôi đi ngày ấy sầu thương!
Mồng hai, tháng Chín
(3)…!
Trời vương giọt sầu!
(3): 02-09-54
Mây trời vần vũ canh thâu;
Băo dông ập tới phủ đầu dân gian.
Ra đi đồng loạt cả làng,
Dù cho gió bể, mưa ngàn hiểm nguy.
Thuyền dong, nghiêng ngă xá ǵ,
Chiếc sau, chiếc trước cùng di ven ghành.
Màn đêm đă thiếu trăng thanh,
Mây đen lại phủ sao xanh lưng trời.
Đoàn thuyền lữ khách chơi vơi,
Cố gh́m tay lái dưới trời băo dông.
Lao trong sóng nước mênh mông,
Mưa sa, gió giật đến ḥng buông xuôi.
Thuyền nào, thuyền nấy t́m nơi;
Vịnh sâu, vịnh cạn nghỉ ngơi tạm thời.
Thuyền nhanh, chọn Vịnh Vạn Ng̣i,
Thuyền tôi lướt chậm, tạm gioi Đá Chồng.
Cha tôi chống chọi băo dông,
Dắt thuyền, lặn lội vào trong Đồng Chùa.
Hôm sau trời dịu, dứt mưa,
Thuyền tôi lại tiếp đong đưa ven gành.
Hai ngày; sáng đến tàn canh,
Cập vùng Cậm Phả yên lành chờ di
(di
cư).
Đến ngày tàu Mỹ đưa đi,
Giă từ Quê Mẹ sầu bi khôn chừng!
Hồng Gai bến tiễn rưng rưng...
Trẻ già, trai gái tưởng chừng xa luôn!
Năm Tư (1954)
dấu ấn thật buồn!
Ai gieo tang tóc sầu tuôn Nước Nhà!?
Nữa phần Đất Nước xót xa...
Triệu người tháo chạy khóc la thấu trời!
Năm ngày lây lất trùng khơi,
Miền Nam bến đợi; vùng trời Tự Do.
Hai mươi năm lẽ
(1954-1975)
ấm no,
Cớ sao lại phải sầu lo mất nhà?
Bỏ làng, bỏ mộ ông cha,
Vượt biên, vượt biển đường xa ngàn trùng!
V́ sao
Tôi phải lao lung,
V́ sao Tôi phải khắp vùng tha hương!?
Năm mươi, ba lẽ
(1954 - 2007)
Năm trường,
Biết bao dân Việt khóc thương khắp trời!
Bao giờ về lại Quê Tôi,
Bao ǵơ Đất Nước đến hồi Tự Do,
Người người sung túc, ấm no,
Nhà nhà con cái chăm lo học hành???
Tôi nằm suy nghĩ tàn canh,
Chỉ khi Đất Nước hùng anh trở ḿnh...!
Tôi lại trở về Xuân Ninh.
Đi thăm Đền, Miếu, Chùa, Đ́nh, Thánh Cung.
Toàn dân vui thỏa trùng phùng,
Hai miền Nam Bắc, hưởng cùng Tự Do.
Xuân Ninh, Móng Cái, Tháng 03 -
2007
Joseph Duy Tâm
.
